VĂN HỌC 2K8 - BÀI SỐ 2 | NGƯỜI ẤY SỐNG MÃI TRONG LÒNG TÔI

Ngày 31/07/2021 18:36:26, lượt xem: 2192

Đề bài: Người ấy (bạn, thầy, người thân,...) sống mãi trong lòng tôi.

 

 

“Nếu con người sau khi chết đi sẽ đến một nơi nào đó,
thì chắc hẳn nơi đó phải là trái tim người khác…”
Khi tôi viết những dòng tâm sự này thì cha tôi đã không còn nữa... Cha tôi đã ra đi, mãi mãi... Món quà đặc biệt mà tôi có thể dành cho cha chính là tình thương và niềm tự hào về cha của một cô con gái…
Người cha chính là hình ảnh của một cột trụ vững chắc trong gia đình. Cha là “mái” của một căn nhà. Bên ngoài lớp vỏ nghiêm nghị và cũng có thể gọi là lạnh lùng đó, trong lòng cha lúc nào cũng nghĩ về con và lo lắng cho tương lai của con cái. Cha ít khi biểu lộ tình cảm ra ngoài, cha có thể chịu nhiều cực khổ để mong mỏi con có được cơm no áo ấm và được che chở như trong câu ca dao:
“Còn cha gót đỏ như son.
Đến khi cha mất, gót con dính bùn”
Và cha chính là người đã cho tôi những kí ức tuổi thơ thật êm đềm
Những kí ức về cha hiện về như dòng thác, làm mắt tôi cay xè. Trong nỗi đau tràn ngập cõi lòng, tôi ước thời gian quay trở lại để tôi có thể chuộc lỗi với những người mà tôi yêu thương và chắc chắn rằng khi đó, dù không thể giữ mãi cha trên đời, tôi cũng có thể làm cho cha ấm áp trong cuộc hành trình đi vào cõi vĩnh hằng…
Căn bệnh phổi hành hạ cha tôi suốt một năm ròng rã, chứng kiến cảnh mẹ tôi chăm sóc cha mà lòng đau quặn thắt.
Mỗi đêm đấm lưng cho cha, nhìn ánh mắt của cha, dường như cha rất muốn nói chuyện với con mà không thể nói được, vì cha không còn đủ sức nữa. Có đôi lúc đấm lưng cho cha mà tôi mệt quá nên nằm lên người cha và thiếp đi lúc nào không hay.

 

ĐỌC THÊM VĂN HỌC 2K8 - KỈ NIỆM NGÀY ĐẦU TIÊN ĐI HỌC


Một lần, khi tan học về tôi chạy đến đấm lưng cho cha, được một lúc thì cha tôi mở mắt, nhìn tôi. Kéo tôi xuống và nói gì đó bên tai mà tôi không nghe được, rồi cha tôi hôn vào má tôi một cái. Tôi lấy làm lạ, nhưng cứ nghĩ là bình thường như những lúc cha tôi còn khỏe mạnh. Thật không ngờ phút vô thường sao nhanh quá, đã cướp đi người cha thân yêu của tôi, và tôi cũng không ngờ rằng kể từ giây phút ấy tôi trở thành đứa mồ côi!
Tôi cũng không biết được đó là điều mất mát lớn nhất trong cuộc đời mình. Bao gian khổ cũng từ đó phủ lấy cuộc sống của tôi khi mới 12 tuổi. Cái tuổi vẫn chưa nhận thức được, chưa hiểu biết được gì. Khi thấy người ta khiên cha về nơi an nghỉ cuối cùng, tôi đứng ngây người chẳng nói được gì, bởi tôi chưa ý thức được giây phút vĩnh biệt ngàn thu ấy, thế nào là sự thiếu vắng tình thương của người Cha. Con còn chưa cảm nhận được trọn vẹn hơi ấm của cha thì cha đã mãi mãi rời xa rồi.
Tôi dễ dàng nói xin lỗi với một người lạ khi va phải họ trên đường nhưng ít lần nói xin lỗi cha. Tôi sẵn sàng cảm ơn vì hành động nhỏ của người bạn nhưng chưa nói cảm ơn cha. Khi tôi đang ngồi trong phòng học mát mẻ thì cha lại đứng giữa cái nắng như lửa đốt. Tôi chẳng bao giờ hiểu hết những đau rát nơi bàn tay thô ráp của cha, những cơn đau lưng khi trái gió trở trời. Giọt mồ hôi thấm ướt vai áo cho, chúng tôi bao giờ mới biết hết. Tình yêu, sự hy sinh đó bao giờ chúng tôi mới trả hết. Cha sẽ không thể lựa chọn cho con con đường mà con sẽ đi, nhưng cha sẽ giúp cho bước chân con vững vàng và cứng cáp hơn.
Trong cuộc đời của mỗi con người, cho dù có lớn lên, già đi nhưng có lẽ hình ảnh khó quên nhất chính là bóng lưng của cha. “Cha không phải người hùng của thế giới. Cha chỉ là người hùng của con thôi.” - Rebecca D. Cook. Con tự hào là con gái của cha.

 

Đăng ký khóa học và đọc thêm nhiều bài viết hấp dẫn khác của Học Văn Chị Hiên tại đây:
Facebook Học Văn Chị Hiên THCS.
Youtube Học Văn Chị Hiên.

Instagram Học Văn Chị Hiên.
Tiktok Học Văn Chị Hiên.

Tin liên quan